Nguyễn Ngoạt

CÂU CHUYỆN DƯỚI GỐC PHƯỢNG GIÀ






Có hai người bạn già
Đi qua thời tuổi trẻ
Họ cùng nhau lặng lẽ
Ngồi dưới gốc phượng già

Họ ôn lại ngày xa
Của một thời thiếu nữ
Thời rộn rã tiếng ca
Cùng bao trang tình sử

Họ học chung một lớp
Lại cùng yêu một người
Một người đầy nụ cười
Một người tràn nước mắt

Giấu nỗi buồn hiu hắt
Một người vội lấy chồng
Người còn lại đợi mong
Một chàng trai viễn xứ

Thời gian đâu chờ đợi
Người trai ấy không về
Tuổi thanh xuân não nề
Hết một thời con gái

Tưởng dòng đời trôi mãi
Hai người chẳng gặp nhau
Ai ngờ! (Chữ ngờ học được đâu)!
Họ gặp nhau bóng xế

Hai người cùng kể lể
Chuyện ngày xửa,ngày xưa
Những hẹn hò sớm trưa
Những bâng khuâng chờ đợi

Nhưng nỗi buồn vời vợi
Vì không thể chung đường....
Họ về lại mái trường
Trong mùa hoa phượng nở
Đối lưng nhau gợi nhớ
Buồn vui của một thời...

Thời gian ơi! Chơi vơi
Chỉ còn là hoài niệm
Dù cố công tìm kiếm
Nào có thấy đâu nào?

Những cây phượng năm nào
Đã già cùng năm tháng
Một chút gì xuyến xao
Của một thời lãng mạn.

ngng

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 6 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "CÂU CHUYỆN DƯỚI GỐC PHƯỢNG GIÀ"